Tiêu đề:
*”Số phận trớ trêu: Cô gái chết lặng phát hiện người yêu là em trai cùng mẹ qua bức ảnh trong phòng thờ”*
Hashtags:
#TâmSựĐauLòng #GiaĐìnhTrớTrêu #SốPhậnNghiệtNgã #TìnhYêuVàNỗiĐau #ChuyệnĐờiKhóTin
—
### Hành trình đau thương và sự thật chết lặng giữa phòng thờ nhà người yêu
Tuổi thơ bị bỏ rơi – Mẹ tôi cũng là nạn nhân
Năm 6 tuổi, mẹ tôi bị bà ngoại ruồng bỏ. Mẹ bơ vơ khắp nơi, cuối cùng trở thành gái giang hồ. Giống bà ngoại, mẹ sinh tôi khi chưa đầy 20 tuổi. Những đêm mưa gió, mẹ gửi tôi cho bà ve chai nghèo khổ rồi lặn lội đến các quán cà phê “đặc biệt” để kiếm tiền.
Căn phòng trọ ẩm mốc cuối hẻm là nơi hai mẹ con trú chân. Mẹ thuê bà ve chai chăm tôi, trả công bằng số tiền bà kiếm được mỗi ngày. Nhưng rồi, tiếng chửi rủa, đe dọa từ những người phụ nữ lạ khiến mẹ tôi gục ngã. Bà ve chai sợ hãi định bỏ đi, nhưng mẹ cầu xin: *”Con chỉ muốn có nhà để sống cùng con và bà…”*.
Mẹ biến mất – Tôi thành đứa trẻ mồ côi
Một ngày, mẹ ra đi và không trở lại. Bà ve chai ôm tôi đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng mẹ đã theo ghe lúa về miền Tây. Năm tôi 5 tuổi, tôi chính thức bị bỏ rơi – sớm hơn mẹ tôi một năm.
May mắn thay, tôi được vợ chồng bán phở nhận làm con nuôi. Họ yêu thương tôi như máu mủ, nhưng vết thương tuổi thơ khiến tôi khép lòng. Để trốn tránh hôn nhân, tôi lên thành phố học cao học.
Tình yêu ngọt ngào và cú sốc không lời nào tả xiết
Tại thành phố, tôi gặp anh – người đàn ông kém tôi 6 tuổi. Sau 2 năm hạnh phúc, chúng tôi chuẩn bị kết hôn. Lần đầu về nhà anh, tôi được đón tiếp nồng hậu. Nhưng khi bước vào phòng thờ, tim tôi như ngừng đập: Bức ảnh người mẹ quá cố của anh chính là mẹ ruột tôi!
Tôi ôm mặt bỏ chạy, nước mắt nghẹn ngào. Hóa ra, người yêu tôi là em trai cùng mẹ khác cha.
Tôi nên làm gì?
Nói ra sự thật sẽ giết chết tình yêu của anh. Im lặng rời đi cũng là cách hủy hoại cả hai. Tôi bế tắc, chỉ biết viết những dòng này mong nhận được lời khuyên.
*Bạn đọc nghĩ sao về câu chuyện này? Hãy chia sẻ góc nhìn của bạn hoặc gửi tâm sự đến email: [email protected]. Biết đâu, câu chuyện của bạn sẽ chạm đến ai đó đang cần lời giải cho bi kịch cuộc đời.*
Hashtags:
#KịchTínhGiaĐình #TâmSựKhóNói #LựaChọnKhóKhăn #SốPhậnĐắngCay #GiảiCứuTráiTim
Năm 6 tuổi, mẹ tôi bị bà ngoại bỏ rơi. Mẹ lang bạt đây đó rồi trở thành gái giang hồ. Cũng như bà ngoại, mẹ sinh tôi khi chưa tròn 20 tuổi.
Mỗi tối, mẹ gửi tôi cho bà nhặt ve chai góa chồng rồi đến những quán cà phê chỉ tiếp đàn ông làm việc. Ít lâu sau, mẹ thuê căn phòng trọ hôi mùi ẩm mốc ở cuối con hẻm sâu hun hút để ở tạm.
Rồi mẹ bảo bà ve chai nghỉ đi nhặt, đến phòng trọ chăm tôi. Mẹ trả tiền cho bà bằng số tiền bà thu được từ việc nhặt ve chai mỗi ngày.
Mới đến phòng trọ mấy ngày, bà cháu tôi đã nghe tiếng những người phụ nữ đứng trước hẻm la hét, chửi mắng. Họ gọi tên mẹ tôi rồi lăng mạ, đe dọa.
Cũng từ đó, tôi thấy mẹ khóc nhiều hơn. Không ít lần mẹ về trong tình trạng gò má tím bầm, đôi môi tứa máu, đầu tóc rối bù…
Bà nhặt ve chai sợ hãi trước lời đe dọa, chửi bới của những người lạ mặt. Bà đòi trả lại tôi cho mẹ để tiếp tục đi nhặt ve chai.
Khi nhìn thấy bức ảnh trong phòng thờ của gia đình chồng sắp cưới, tôi cố kìm nén để không bật khóc thành tiếng. Ảnh minh họa: P.X.
Nhưng mẹ tôi cầu xin trong nước mắt. Mẹ nói mình cố gắng làm để có tiền mua miếng đất, cất căn nhà nho nhỏ ở cùng tôi với bà.
Thương mẹ, thương tôi, bà nhặt ve chai bấm bụng ở lại. Nhưng sau hôm ấy, mẹ tôi đi 1 tuần, 1 tháng rồi nửa năm không thấy về.
Bà nhặt ve chai ẵm tôi đi hết quán cà phê này đến quán nhậu kia tìm mẹ. Cuối cùng, người ta nói mẹ tôi lên ghe lúa của một thương hồ xuôi về miệt Cà Mau mất rồi.
Năm ấy, tôi 5 tuổi. Vậy là tôi bị mẹ bỏ rơi sớm hơn mẹ bị bà ngoại bỏ rơi 1 năm.
Tôi lang thang, nhặt ve chai rồi đến ở đợ cho đôi vợ chồng bán phở chậm con ở chợ. Khi tôi 10 tuổi, ông bà vẫn chưa sinh được con nên ra xã làm giấy nhận tôi làm con nuôi.
Ba mẹ nuôi xem tôi như con ruột. Khi tôi thành thiếu nữ, ba mẹ nuôi giục tôi lập gia đình. Ông bà liên tục giới thiệu, mai mối cho tôi.
Dù vậy, những vết thương từ tuổi thơ khiến tôi tự ti. Tôi không thể mở lòng với ai. Để tránh né việc phải lấy chồng, tôi lên thành phố học thạc sĩ.
Ở thành phố xa lạ, tôi không cần phải sợ hãi và nép mình trong nỗi cô đơn, tự ti. Tôi dần quen và bắt đầu có những người bạn mới. Cuối cùng, tôi gặp và yêu người đàn ông ít hơn mình 6 tuổi.
Sau 2 năm yêu thương, chúng tôi quyết định kết hôn.
Cuối tháng vừa rồi, anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Dù biết mẹ anh mất sớm, nhà chỉ còn ba và các em, tôi vẫn cảm thấy lo lắng, áp lực vô cùng.
Nhưng lúc đến nhà, những áp lực, lo lắng của tôi nhanh chóng tan biến. Ba của anh cùng các em đều rất thân thiện, quý mến tôi.
Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến khi anh đưa tôi lên phòng thờ để thắp nhang cho người mẹ quá cố của mình.
Vừa bước vào phòng thờ, tôi giật mình, bàng hoàng tột độ khi nhìn thấy bức ảnh thờ của mẹ anh. Đó chính là người phụ nữ đã sinh ra tôi, rồi bỏ rơi tôi.
Dù cố kìm nén nhưng nước mắt tôi vẫn tuôn trào. Tôi ôm mặt để không bật khóc thành tiếng rồi chạy khỏi căn nhà ấy.
Có ai ngờ, tôi và người mình yêu lại là chị em cùng mẹ khác cha. Đến giờ, tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này và không biết phải thú nhận với anh ra sao.
Tôi phải làm sao đây? Tôi nên nói thật với anh hay sẽ giữ kín rồi lặng lẽ rời đi như mình chưa hề tồn tại? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên hữu ích.
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.
Tâm sự gửi về email: [email protected].
Khám phá thêm từ Rao vặt giá tốt
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.