Tôi sinh con được hơn một tháng và xin gia đình nhà chồng đưa con về quê đến lúc đi làm, nhưng mẹ chồng không đồng ý, bà nói nhà tôi ở quê, không đảm bảo điều kiện để chăm sóc cháu nội của bà. Tôi biết bà nội thương cháu nhưng cũng tủi thân khi mẹ chồng phản đối mẹ con tôi về quê ngoại.
Từ khi tôi và chồng yêu nhau, mẹ chồng đã không đồng ý chỉ vì tôi ở quê, bố mẹ làm nghề nông còn gia đình mẹ chồng ở Hà Nội lại có điều kiện. Thế nên, khi cưới rồi ở chung với nhà chồng, tôi không được thoải mái cho lắm nhưng không còn cách nào khác khi nhà chồng chỉ có mình anh ấy.

Lúc tôi đến tháng sinh, mẹ tôi gọi điện muốn lên chăm sóc nhưng tôi đã phải nói khéo để mẹ không lên, chờ cháu đầy tháng tôi sẽ đưa về. Tôi sợ mẹ người nhà quê, mẹ chồng lại không ưa thì lên ở cùng sẽ phức tạp. Mẹ tôi nhớ con cháu nhưng không còn cách nào khác mà chỉ biết từng ngày mong ngóng mẹ con tôi về.
Vậy mà giờ con tôi đã hơn 1 tháng tuổi, tôi xin phép về nhà ngoại nhưng mẹ chồng lại không đồng ý. Bà lấy lý do nhà nội hiếm người, để cháu về quê mà nhà tôi làm nông, điều kiện ăn ở không đảm bảo sẽ ảnh hưởng sức khỏe của trẻ sơ sinh. Với lại trẻ con hay ốm, ở Hà Nội gần bệnh viện tốt chứ ở nhà tôi đi cả mấy chục cây số mới lên đến bệnh viện huyện, có việc gì trở tay không kịp.
Tôi vốn không được lòng mẹ chồng, nếu phản ứng lại bà hay cứ tìm cách đưa con về nhà ngoại thì khi trở về ở cùng mẹ chồng mọi chuyện sẽ căng thẳng. Mẹ tôi thì ngày nào cũng gọi điện hỏi xem lúc nào về, bà đang có gà và trứng để dành mẹ con tôi. Nghe mẹ nói tôi thương trào nước mắt nhưng không biết phải trả lời như thế nào?

VOV.VN – Em vợ coi thường tôi vì gần 10 năm qua tôi ở nhà bố mẹ vợ, không lo nổi cho vợ con một chỗ ở riêng.
Khám phá thêm từ Rao vặt giá tốt
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.